MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?

Join the forum, it's quick and easy

MB Forum
Qua bao nhiêu năm rồi, bạn còn nhớ pass không?
Rất lâu không gặp! Xin phép gửi bạn MỘT GHI CHÚ NHỎ.
Đăng Nhập
Poll
Bạn thấy phần nào của Bakugan là hay nhất ?
Season 1
63% / 15
Season 2
21% / 5
Season 3
8% / 2
Season 4
8% / 2
Latest topics
[Luc's Spam Spam] Ver 58 - Too pink to live, no pink no deathTue Apr 11, 2023 4:44 amrelic_of_kounat(Bakugan fanfic ) Lửa Của Đất Fri Sep 09, 2022 10:06 pmAnwirThiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglaceraRemy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui[Updates] Project DE - Kỉ nguyên SỐ - Main pageSat Nov 16, 2019 4:14 pmSophie[Game] Đoán người tiếp theoSat Nov 16, 2019 12:23 pmrelic_of_kounatThiện nữ mobile hé lộ Open bản Beta – 17/07Mon Jul 10, 2017 4:12 pmhmhung93[Bakugan Fanfic] Đơn phươngTue Feb 07, 2017 3:03 pmCarol Rido[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuMon Jan 23, 2017 8:04 amKatarina Yang[4rumFic] Dream in Dream of WorldFri Dec 16, 2016 9:17 pmannie_izu
New topics
Thiết bị vệ sinh Inax có tốt không?Thu Dec 09, 2021 3:08 pmBoncauviglacera
Remy’s AtticMon Nov 25, 2019 8:16 pmRemy Bui
[4rum + Bakugan Fic] Mứt DâuSun Jan 22, 2017 12:05 pmannie_izu
[4rumFic] Dream in Dream of WorldSun Jun 12, 2016 7:36 pmannie_izu
[4rumFic] HomelessMon May 16, 2016 10:02 pmannie_izu
[Entry] Đi Chơi Với Kem ~~~Sat May 07, 2016 9:47 amannie_izu
(Bakugan fanfic) EndlessTue Apr 12, 2016 8:24 pmMemorine
Social bookmarking
Social bookmarking reddit      

Bookmark and share the address of MB Forum on your social bookmarking website
The most tagged keywords
Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm

Không

View the whole list


Tìm thấy 1 mục

by annie_izu
on Sat Jul 09, 2016 6:15 pm
 
Search in: 4rum Fic
Chủ đề: [4rumFic] Dream in Dream of World
Trả lời: 10
Xem: 1993

[4rumFic] Dream in Dream of World

Dream in Dream of World


Chap 7




Lúc này, Sae, Annie và Mizu đã sớm trở về nhà Dream. Biệt thự Hamasaki vốn rộng rãi, ngăn nắp và gọn gàng giờ đây bị một đám không phân biệt phải trái trắng đen mà làm loạn xạ hết. Phòng bếp không chật nhưng để nhét những hai mấy người vào là bất khả thi, thế là Sophie đem ba chiếc gương lại, gương phản chiếu hình ảnh của nhà bếp rồi tự tạo một không gian riêng cho chính nó.

Những ai cần làm gì đều được phó lãnh đạo phân công đàng hoàng, mọi người rất có ý thức tự giác làm việc của mình. Ví như Hikari, Tsuki và Relic được phân công bày biện lại ngôi nhà, trang hoàng vài thứ trông giống như một bữa tiệc. Ba người họ một kẻ nêu ý kiến nên rắc kim tuyến và bung lụa khắp nơi phân tán vài virus càng tốt; một tên yêu cầu cần có pháo, thật nhiều thật nhiều pháo, châm một cái là nổ bôm bốp cho vui tai; một đứa lại muốn trang trí theo kiểu hoàng gia sang trọng có đèn trần tráng lệ và bàn ghế dát vàng nguy nga…

Lại ví như đa số những người còn lại đều phải nhập cuộc làm đồ ăn, mỗi một nhóm người sẽ phân món ra làm. Kurenai – thanh niên vừa đến và Kira hay còn gọi là Elfin đang tranh luận việc luộc trứng thì nên bỏ trứng vào nồi nước khi vừa sôi hay sau khi đã sôi một lúc. Washi cuồng ngọt đã lén Okane cho cả hủ đường vào chảo và kết quả là khét ngẹt luôn. Hino và Hishun cùng Miyami chung hội, ba người mười ý, nói hai ba câu cuối cùng xông vào đánh nhau phân cao thấp, vân vân mây mây… Và còn nhiều còn nhiều thứ rắc rối khác. Sophie suýt tí nữa đã quét sạch đám ồn ào nhốn nháo này xuống cống. Sau đó Loren rất hợp thời mà làm nổ tung nhà bếp bên trong gương, phó lãnh đạo phản ứng nhanh lẹ lập tức thoát ra ngoài chạy đến cầu cứu.

“Rõ ràng là nước lạnh, tôi không cố ý…” Đồng chí Loren thường trêu chọc Admin lúc này đứng trước một vị phó lãnh đạo khác – Sophie chợt thấy ngộp thở, giống như có ai đó đang dùng ánh mắt bóp cổ anh.

“Anh không biết là nước lạnh gặp dầu sẽ nổ sao???” Không những không biết, còn rất nghênh ngang cho cả tô nước vào…

Loren còn đang gãi đầu bứt tóc không biết làm sao để dập lửa thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, cắt đứt cái không khí loạn xạ như ong vỡ tổ này. Mọi người đồng loạt ngừng động tác, đồng thời nhìn ra ngoài cửa. Con Ceberus có mò tới tận nhà cũng chưa đủ trình để làm tất cả đều có biểu cảm kinh khủng như vậy.

Hikari là người gần nhất, cô quay lại hỏi nhỏ mọi người khi tiếng chuông cửa vang lên lần thứ hai: “Giờ sao đây? Có nên đánh ngất không?”
Ngay lập tức Annie, Mizu và Sae trừng mắt nhìn Hikari, cô liền bặm ngôi và làm động tác kéo khóa miệng rồi lẳng ra sau góc xem như mình chưa từng nói gì. Một đứa dám trừng Hikari, cô chắc chắn đập lại; cơ mà nếu hội đồng thì…thôi bỏ đi.

Ngay lúc này, Kurenai bất ngờ bước ra mở cửa. Cả đám bị hành động của cô dọa sợ, theo bản năng bỏ trốn – người bám nóc nhà, kẻ trốn tịt vào gương, đứa chui xuống gầm bàn,… Sora giật mình suýt nữa là nhào vô nồi nước sôi to đùng, cũng may Kuro ở gần lôi ra kịp.

Cửa mở. Vậy nhưng không phải là cô gái tóc vàng xinh đẹp như trong suy nghĩ của mọi người mà là có ba người đến: Kisaki Ai và vợ chồng Kumiho – Creo.

Kisaki phản ứng nhanh nhạy lập tức lôi điện thoại ra chụp cái ‘tách’ toàn bộ cảnh tượng mất mặt nhà MyBest lúc này. Cô nàng vui vẻ nắm một cái thóp rõ to của chúng bạn, ung dung cất điện thoại vào túi xách, hớn hở vào nhà. Arsha híp mắt nhìn chiếc túi hiệu Authentic màu hồng nhạt. Túi ta bất ngờ nhận thấy ánh mắt cực kì nguy hiểm hướng về phía mình, nó ôm lấy quả bom chậm mà khóc lóc thảm thiết - tiếc rằng không ai nghe.

“Dream sắp về rồi!” Sophie vừa nhận được điện thoại của Admin thì la toáng lên thông báo cho mọi người.

Sự yên tĩnh đột ngột cắt ngang chưa được bao lâu, không khí lại trở về ồn ào náo nhiệt như cũ. Vợ chồng cáo thỏ vừa bay từ nửa vòng Trái Đất sang và cô gái mới rời khỏi Mặt Trăng xuống cũng bất hạnh bị cuốn vào theo.

~0~

Dream về được đến nhà thì trời đang dần sụp tối. Cô đứng trước cổng nhà mình, nhìn căn biệt thự đèn đóm tối om tịch mịch hoàn toàn khác biệt giữa đường phố sáng ngời xung quanh. Ngôi nhà cũng như chủ nó, không thuộc về nơi đây. Mặc dù vẫn yên ổn sống được hơn mười mấy năm, nhưng đến thời điểm thì cô vẫn nên trở về nơi bản thân thuộc về.

Dream mở cửa nhà, cánh cửa nặng trịch tạo ra âm thanh hơi chói tai kết hợp với khung cảnh âm trầm xung quanh, thành công đập vào lòng cô một cú trĩu nặng. Không đau, nhưng khó thở.

Trong nhà là một mảng tối mênh mông. Có lẽ ba người kia về cả rồi, Dream không nghĩ nhiều, cô mò mẫm trong bóng đêm, tìm kiếm công tắc đèn. Cô không phải là người do dự như Annie hay Sae, những chuyện gì đã nghĩ kĩ, một khi quyết định rồi, tuyệt đối không quay đầu lại. Nhưng tiếc thay cuộc đời này lại tồn tại ‘thuyết tương đối’, cho dù việc đó chắc chắn thế nào cũng không phòng được hai chữ ‘bất ngờ’.

‘Tách’ một tiếng, đèn bật lên.

Căn nhà yên tĩnh u tối bừng một cái sáng choang, kèm theo âm thanh pháo nổ và hò hét làm người ta ong tai. Dream giật mình nhanh nhạy vào thế tấn công, thanh lưỡi hái cũng lập tức bay ra bảo vệ chủ nhân. Chẳng ngờ thứ ‘tấn công’ cô cũng không phải vũ khí búa dao gì mà là một đống dây nhợ xanh đỏ tím vàng. Và thứ ‘phục kích’ trong nhà Dream cũng không phải yêu ma quỷ quái, lưỡi hái che khuất tầm nhìn liền bị thu vào lòng bàn tay, để lại một khung cảnh lạ lẫm trước mặt Dream.

Ngôi nhà ngăn nắp quen thuộc bất ngờ thay áo mới, Dream nhìn gian phòng khách lạ lẫm trước mặt mình, hơi mờ mịt. Màu trắng thanh thuần chủ đạo đã thay bằng những tầng sắc trong suốt nằm chồng lên nhau, đôi chỗ có ánh sáng chiếu xuống làm chúng phản quang lấp lánh. Búp bê hình một cô gái tóc xanh mắt vàng treo mọi nơi, như muốn phủ virus khắp nhà, khung cửa sổ được viền bằng đuôi cáo trắng tinh sạch sẽ, những bộ bàn ghế được trang hoàng trông rất sang trọng, và trên trần là chiếc đèn chùm pha lê tráng lệ nguy nga. Một cái băng rôn màu trắng viền đỏ treo giữa nhà, dòng chữ tím biếc in nổi trên phông nền sắc tuyết

HAPPY BIRTHDAY  18th DREAM HAMASAKI

.
.
.
.


Dream suýt nữa tưởng rằng mình còn đang ở Mộng giới.


“Happy birthday to you. Happy birthday to you~ Happy birthday happy birthday…” Tất cả mọi người ùa tới đứng trước mặt Dream, ai nấy đều đội trên đầu những cái mũ chóp đủ màu. Rồi dãy người tách ra một con đường, Mizu, Annie và Sae cùng nhau đẩy một xe bánh kem ba tầng bước ra.

“Happy birthday to you~~” Mọi người đồng thanh reo lên, lại bắn thêm vài kíp pháo dây ruy băng nữa “Happy Birthday!!!!”

Dream bị MyBest kéo vào giữa bàn ăn, ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ lăng xăng chạy tới chạy lui, đôi mắt tím biếc lộ ra vẻ mờ mịt hiếm hoi, cũng phủ một lớp sương mỏng dính hiếm hoi. Cô ngây người, vỡ lẽ, à, hôm nay là 10 tháng 6 – sinh nhật cô lần thứ mười tám. Đó là lí do vì sao Admin nói cô đã ‘trưởng thành’, đó là lí do vì sao sau khi nghe điện thoại thì Mizu quyết định tặng quà cho cô, Dream còn tưởng món quà đó vừa đến tay là Mizu liền tặng.

Dream được Sakura tận tình chỉ rõ món nào là MyBest làm, món nào là Sae thức cả buổi tối để làm. Bánh kem ba tầng là thành quả của thành viên MB, còn cái bánh kem chocolate nho nhỏ chính là quà sinh nhật của Sae.

“Nhân vật chính nêu cảm nghĩ đi!” Sau khi mọi người đều đã vào tiệc, Sariyo hớn hở yêu cầu. Tất cả đồng loạt phụ họa theo.

Mọi người không ai biết cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì, kì thực chính cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ cái chi. Có một dòng cảm xúc dịu êm mà mãnh liệt đã mạnh mẽ chắn ngang lồng ngực, lấp đầy tâm trí cô, muốn nghĩ cũng nghĩ không được.

“Biết nói gì bây giờ…” Dream nghĩ nghĩ một lúc chợt cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như phong linh “Ừm…cảm ơn.”

Bữa tiệc bắt đầu trong tiếng reo hò của mọi người khi Admin mở cửa vào nhà.

Lần này MyBest không tổ chức buffet như mọi khi, cả căn phòng khách đã được Vento kéo rộng không gian chỉ có duy nhất một cái bàn hình vòng tròn hở. Mọi người phân ra hai nhóm ngồi bên ngoài hoặc bên trong.

Bàn ăn đúng theo tiêu chuẩn của Relic – được phủ một lớp khăn trải bàn nhung đỏ. Chén bát sứ thanh hoa, đũa gỗ mun và thìa bằng bạc. Thức ăn càng không cần nói đến, thành quả suốt đêm của Sae cộng thêm mấy tiếng đồng hồ quậy banh của MyBest tạo ra những món độc đáo không ngờ, trang trí đẹp có, tầm tầm có, méo mó có. Nhưng đáng nói là tất cả chúng đều rất rất ngon.

Vì bàn ăn hình vòng tròn hở nên bên trong rỗng, Admin đặt một bục gỗ nhỏ đủ ba người đứng ở đấy, để mọi người trình diễn một vài tiết mục trong lúc ăn tiệc. Không khí náo nhiệt khỏi phải nói.

Ăn xong, ai nấy tự giác gom bát đũa, dọn dẹp lại bãi chiến trường do mình bày ra. Khác với lúc đầu quậy như cái chợ vỡ, MyBest lần này dù không ai phân công hay ra lệnh nhưng làm việc rất nghiêm túc. Sophie nhìn các thành viên rất có ý thức tự giác, cô nhoẻn miệng cười, như vậy mấy tiếng trước là họ cố ý!

Dream đang phụ rửa bát sau bếp chợt bị Annie chạy đến kéo tay áo, cô nhóc họ Izu xin phép Creo một tiếng rồi lôi nhân vật chính thẳng lên sân thượng. Hai đứa chạy suốt ba tầng lầu, leo tới trên cùng được cũng là một quãng thời gian, nhưng đến cả hơi thở loạn nhịp cũng không có – thế mới nói, thành viên MyBest thể lực không như người thường ~

Annie nhìn vầng trăng sáng vằng vặc treo lơ lửng giữa trời, cười híp mắt. Cũng may hôm nay là ngày trăng tròn, cơ mà dù trăng non hay khuyết, cô vẫn có cách để nó tròn được. Từ đầu đến cuối, Dream vẫn yên lặng nhìn Annie, không hỏi hay nói bất cứ điều gì. Cô nhìn Annie hấp tấp kéo cô lên, nhìn Annie cười toe ngắm trăng, nhìn Annie ngớ người như chợt nhớ cái gì đó, nhìn Annie vội vã chạy xuống tầng dưới, lại nhìn Annie hổn hển chạy lên, trên tay ôm một vò rượu theo phong cách cổ.

Ai vừa tự hào thể lực MyBest không như người thường?

“Tớ…tớ…” Annie suýt nữa là chân phải đá chân trái, Dream vội chạy lại đỡ cô. Thật không khác cái vị ban chiều suýt nữa là chân nam đá chân chiêu chút nào.

“Từ từ, không cần gấp.” Dream ôm phụ Annie vò rượu nọ, cô đặt nó dưới chân, rồi quay qua vuốt vuốt lưng bạn gái.

Sau khi thở ra được một hơi nghẹn trong lồng ngực, Annie mới chậm rãi khom người xuống, ôm cứng ngắc lấy hủ rượu. Gương mặt tròn trĩnh cúi gằm, bĩu môi. Có ai đi tặng quà mà thảm hại như cô không? Người cũng đã kéo đến tận sân thượng rồi, mà quà còn quên mang...

“Tớ…thật ra…” Qua cơn tự kỉ, đồng chí Annie lấy lại được tinh thần, liền ngẩng đầu lên đối diện với Dream, cười cười, ấp úng nói “Thật ra… tớ… tớ uống thuốc rồi!”

Dream là một người rất kiên nhẫn, đôi khi cũng đủ tinh quái, nãy giờ toàn đứng ngoài nhìn Annie tự biên tự diễn.

Annie dường như tự biết mình nói không ra gì, cô lại hơi cúi mặt, lí nhí “Tớ uống thuốc rồi…nên… cậu uống cái này với tớ nha. Không có độc đâu mà…” Nói xong, bạn nhỏ Annie đảo mắt một vòng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ về sự liên quan giữa uống thuốc và uống rượu trong lời của mình.

Dream cười, tay giơ lên, biến ra hai tách hồng sa. Cô không có khả năng tạo ra vật chất như Arsha, nhưng thâu đồ từ trong túi người khác vào tay mình thì dư sức. Annie mở to mắt nhìn hai chiếc tách màu đỏ nung, tay theo bản năng mò vào túi không gian, quả thật không mò ra được gì hết.

“Vậy chúng ta uống được chưa?” Sau lưng Dream xuất hiện thêm một cái bàn sứ tròn một chân đơn giản, cô đặt hai tách hồng sa lên, Annie liền chạy lại để vò rượu cạnh bên.

Ở một vài nước phương Đông ngày xưa thường có tập tục uống rượu giao bôi trong ngày cưới, thể hiện mong ước hòa hợp đồng lòng của vợ chồng. Rượu giao bôi thường là rượu hồng đào hoặc rượu truyền thống tự ủ trong nhà, nhưng có lẽ ít ai biết, nếu ủ rượu đúng cách, thì tập tục ‘hợp cẩn giao bôi’ này sẽ thật sự linh thiêng.

Dưới ánh trăng soi, hình bóng hai thiếu nữ vòng tay qua nhau cùng uống rượu in lên nền đất, sâu thật sâu. Từ nay, người đi đâu, ta theo người, cách không được, xa không màng.

.

Lúc Dream và Annie xuống dưới lầu, mọi người đã sớm xong việc của mình. MyBest chia thành tốp năm tốp ba mà tản ra, người xem tivi, người rủ nhau chơi game, người ra ngoài tâm sự tuổi hồng, còn có một tốp người bắt đầu mở quà.

“Này là con búp bê Sensei tặng cho Kem! Thầy nói là tự thầy may đó, dù hơi méo cơ mà vẫn xinh lắm! Bù cho con lần trước bị thầy chém nát…”

“Này là đá Sognare, quà của Arsha với Tsuki nii đó! Ủa mà hai người đó đi quà chung là sao?”

“A! Quà của Relic neh! Cái này là gì vậy?”

Annie vừa xuống lầu liền nhập cuộc cùng mở quà với Sae, vui tới quên trời quên đất.

Relic chỉ vào túi vải màu trắng buộc rút nho nhỏ nằm trên tay Annie, giải thích “Cái này khó khăn lắm tớ mới xin được từ Santa đấy, là túi kẹo không đáy. Cậu nhớ đừng…”

Annie vừa nghe đến chữ ‘kẹo’ liền hớn hở mở túi, úp thẳng xuống dưới đất hòng lấy hết kẹo ra một lượt.

“…Đổ úp nó xuống.” Relic nói nốt bốn chữ cuối.

Thực tế cho thấy, một người tác phong nhanh lẹ như Relic đôi lúc cũng vấp phải vài sai lầm. Cả đống kẹo ồ ạt ùa ra khỏi túi bằng vận tốc kinh khủng, một giây sau đã tràn ngập khắp nhà, chèn kín mọi không gian. Điều đáng sợ là đám kẹo đó không có dấu hiệu dừng lại!!!

Dream bị chèn ép bởi một đống kẹo xanh đỏ đủ loại, chúng càng lúc càng đông, càng lúc càng nhiều, cơ hồ muốn ép nát cô. Trong tình huống này, cô nên tạo kết giới để tự bảo vệ mình, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần định tạo thì chính cô lại từ bỏ ý định đó. Cơ thể cô cảm thấy khó chịu khi bị chèn ép, vậy mà trong lòng chỉ thấy buồn cười. Một thứ xúc cảm lạ kì dâng trong lòng cô – vị ngọt hòa quyện với vị đắng, vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.

A, đây là giấc mơ đêm qua cô đã gặp.

Hiệu suất làm việc của MyBest rất tốt, không để mọi người bị kịp bị chèn ép đến nghẹt thở, đám kẹo đã được thu lại bằng vận tốc như lúc chúng ùa ra. Dream nhìn túi kẹo ngay ngắn trên tay Mizu, cô cười khẽ một tiếng. Ở đây có đủ loại người, người gây họa, người giải họa, và vài người phụ họa.

“Khoảng hơn mười một giờ đêm nay sẽ có mưa sao băng, ai muốn ở lại chờ xem không?” Relic gật đầu xem như cảm ơn với Mizu, cậu lấy lại túi kẹo vải, thuận tay gõ cái cốc rõ đau vào đầu Annie.

Tất cả đều xem như chưa từng có một màn kẹo đến kẹo đi suýt làm vài người chết ngột, cũng xem như không thấy hành động bắt nạt thiếu nhi rành rành của Relic, đồng thanh hô “Có!”.



.



Trời về đêm, gió bắt đầu lạnh. Sân thượng nhà Dream khá rộng, dù không thể chứa ngàn lính quân đội nhưng chỉ vài trăm thành viên MyBest thì dư sức. Gần đến lúc xuất hiện mưa sao băng, mọi người đã sớm chọn chỗ ngồi thích hợp để ngắm trời. Cơ mà lúc này lại có hai cái ghế trống.

MyBest tập trung cả lên sân thượng, bây giờ ở dưới lầu chỉ còn lại Sae và Dream. Kể cũng lạ, mỗi người đều có cách thức tặng quà riêng, nhưng thật ra lại có điểm rất giống nhau.

“Đây là quà của Yuki.” Sae hạ mi mắt, nói nhỏ “Chị ấy bảo là muốn tớ đem nó tặng cậu.”

Dream nhìn chiếc lược ngà trắng tinh trên tay Sae, ánh mắt dịu lại. Hôm nay, có một người tặng cô sợi dây chuyền giao ước, một người tặng cô đôi rượu ‘giao bôi’, bây giờ lại là chiếc lược giao duyên.

Đôi khi, cho dù bạn có mạnh mẽ có cứng cỏi đến đâu, sâu thẳm trong lòng bạn vẫn có một nơi rất yếu mềm. Mà người bạn yêu luôn hiện diện ở đó, dễ làm bạn xiêu lòng.

Dream ngồi xuống ghế, để Sae dùng lược chải mái tóc vàng mượt mà của mình. Chiếc lược xuôi theo suối tóc, một chải chải tới đuôi, hai chải chải tới răng long đầu bạc, ba chải chải tới vĩnh viễn không xa rời. Sae bím đuôi tôm cho Dream, cô dùng dải ruy băng màu tím buộc lại. Không cần biết người ở nơi đâu, mái tóc người sẽ cho phép tôi theo người đến chân trời góc bể.



.



Dream nắm tay Sae dẫn lên sân thượng, cô thấy mọi người còn đang phiếm chuyện đôi ba câu với nhau và nền trời vẫn tối đen, điểm xuyến vài vì sao lấp lánh cùng vầng trăng đã lên cao lắm rồi. May là chưa trễ giờ ngắm sao. Vừa nghĩ thế, chợt có người reo lên, chỉ lên trời “A! Sao băng kìa!”

Một ngôi sao băng tiên phong xẹt ngang trời, kéo theo đó là cả dải sao lấp lánh như thêu như dệt. Bầu trời vừa rồi còn u ám màu đêm quạnh quẽ chỉ với vài chấm sao nhỏ nhoi phút chốc rực rỡ vô cùng. Mọi người cùng nhau nhắm mắt lại cầu nguyện, mưa sao băng kiểu này thì khỏi sợ ước không kịp.

Dream sau khi ngồi xuống cùng Sae, cô cũng cầu nguyện như bao người khác. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật cô, biết đâu điều ước càng linh hơn? Đến khi đôi mắt tím biếc còn sâu hơn bầu trời nọ mở ra, Dream chợt cảm thấy hôm nay số lần cô ngây người nhiều hơn hẳn những năm qua. Ví như lúc này chẳng hạn.

Dream có chút ngơ ngác nhìn những hạt bụi ngoài không gian lơ lửng trên nền mưa sao băng. Chúng đủ màu đủ sắc, không bị lực hút của Trái Đất mời gọi mà còn di chuyển trên không rất tự nhiên. Những hạt bụi nho nhỏ hợp lại thành một dải bụi sao, uốn lượn vài vòng rồi dần tạo thành chữ.

Chúc Mừng Sinh Nhật

Dream khó khăn thở ra một hơi, bây giờ cô đã hiểu được một cách sâu sắc thế nào là choáng ngộp. Môi hồng nhoẻn cười, Dream nghĩ hóa ra việc cần Hộp không đáy để tóm vài ‘ngôi sao’ là có thật.

Lúc này Dream chợt nhớ, Admin làm sao có khả năng phong ấn được Mộng giới? Ai cho lão cái quyền đó? Vậy mà lúc lão nói, cô lại tin như lẽ hiển nhiên. Dream mím môi nhìn dải chữ lấp lánh trên trời, có lẽ khi đấy bị trúng vài thuật thôi miên của vị lãnh đạo không đáng kính chỉ đáng đánh rồi. Admin đúng là dở chứng, dở chứng theo một cách rất đặc biệt.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười tám của Dream Hamasaki.



------- The End -------


#Kem Món quà sinh nhật này gần 1 tháng mới hoàn thành, thật sự là rất rất muộn. Xin lỗi cậu nhé. Thật ra lúc đầu cốt truyện của tớ khá đơn giản, chỉ là Admin dụ Dream vào Mộng giới - một nơi đã được MB kiểm tra quá, rất an toàn - để nhóm Mizu, Annie, và Sae có cơ hội vào nhà Dream cùng tổ chức tiệc. Những member khác ở khắp nơi trên thế giới lần lượt gửi quà về. Câu chuyện chắc chắn sẽ không quá 7 ngàn chữ ( Cơ mà sau đó tớ lại nghĩ, sinh nhật Kem thì sao lại chỉ có 3 đứa cùng trải được, phải là cả MB chứ, và bây giờ nó đã hơn 22 ngàn chữ rồi .__. ). Tớ viết không được hay, tớ đã cố truyền tải những gì trong đầu tớ vào fic này nhưng mà có vẻ không thành công lắm, lỗi cũng nhiều, đôi lúc bị đuối nữa, cơ mà dù sao thì cũng mong là cậu sẽ thích nó =))

Và dù muộn thật nhưng, Happy Birthday một lần nữa nhé. Tớ yêu cậu

Chuyển đến: